<p><b>Có ba bước của nhận biết.</b></p>
<p><b>Thứ nhất, trở nên nhận biết về thân thể bạn</b> - đi, bổ củi hay kéo nước từ giếng. Quan sát, tỉnh táo, nhận biết, ý thức. Đừng cứ làm mọi thứ như thây ma, như người mộng du, như người vừa đi vừa ngủ.</p>
<div>
<p>Khi bạn đã trở nên nhận biết về thân thể mình và hành động của nó, thế thì đi sâu hơn - vào tâm trí bạn và hoạt động của nó, các ý nghĩ, tưởng tượng, phóng chiếu. Khi bạn đã trở nên nhận biết sâu sắc về tâm trí, bạn sẽ ngạc nhiên.</p>
<p>Khi bạn trở nên nhận biết về các quá trình thân thể mình, bạn sẽ ngạc nhiên ở đó nữa. Tôi có thể di chuyển tay tôi một cách máy móc, tôi có thể di chuyển nó với tràn đầy nhận biết. Khi tôi di chuyển nó với tràn đầy nhận biết, có sự duyên dáng, có cái đẹp.</p>
<p>Tôi có thể nói mà không có nhận biết. Có những nhà hùng biện, những diễn giả... Tôi không biết nhà hùng biện nào; tôi chưa bao giờ học nghệ thuật nói, bởi vì với tôi điều đó có vẻ ngu xuẩn. Nếu tôi có điều gì đó để nói, điều đó là đủ. Nhưng tôi đang nói cho bạn với tràn đầy nhận biết, từng từ, từng chỗ dừng... tôi không phải là nhà hùng biện, không phải là diễn giả.</p>
<p>Nhưng khi bạn nhận biết về việc nói, nó bắt đầu trở thành nghệ thuật. Nó lấy sắc thái của thơ ca và âm nhạc. Điều này nhất định xảy ra nếu bạn nói với nhận biết. Thế thì mọi điệu bộ, mọi lời nói đều có vẻ đẹp riêng của nó. Có duyên dáng.</p>
<p><b>Khi bạn trở nên nhận biết về tâm trí</b>, bạn ở trong ngạc nhiên lớn lao hơn. Bạn càng trở nên nhận biết hơn, càng ít ý nghĩ di chuyển theo rãnh. Nếu bạn có một trăm phần trăm ý nghĩ, thì không có nhận biết. Nếu bạn có một phần trăm nhận biết, chỉ còn chín mươi chín phần trăm ý nghĩ - theo đích xác tỉ lệ. Khi bạn có chín mươi chín phần trăm nhận biết, chỉ có một phần trăm ý nghĩ, bởi vì đó là cùng một năng lượng.</p>
<p>Khi bạn trở nên nhiều nhận biết hơn thì không có năng lượng sẵn có cho ý nghĩ; chúng chết đi. Khi bạn là một trăm phần trăm nhận biết, tâm trí trở thành tuyệt đối im lặng. Đó là lúc đi vào tĩnh lặng sâu hơn.</p>
<p><b>Bước thứ ba:</b> trở nên nhận biết về cảm giác, tâm trạng, xúc động. Nói cách khác, thứ nhất là thân thể - hành động của nó; thứ hai, tâm trí - hoạt động của nó; thứ ba, trái tim và hoạt động của nó.</p>
<p>Khi bạn đi tới trái tim và đem nhận biết của mình tới đó, lại một ngạc nhiên mới. Tất cả những cái tốt đều phát triển và tất cả những cái xấu bắt đầu biến mất. Tình yêu phát triển, căm ghét biến mất. Từ bi phát triển, giận dữ biến mất. Chia sẻ phát triển, tham lam biến mất.</p>
<p>Khi nhận thức của bạn về trái tim là đầy đủ, điều ngạc nhiên cuối cùng, và điều ngạc nhiên lớn nhất: bạn không phải đi bước nào nữa. Bước nhảy lượng tử xảy ra theo cách riêng của nó. Từ trái tim, bạn bỗng nhiên thấy bản thân mình trong sự hiện hữu của mình, tại chính trung tâm.</p>
<p>Tại đó bạn nhận biết chỉ về nhận biết, ý thức chỉ về tâm thức. Tại đó không có gì khác để nhận biết về, hay để ý thức về. Và đây là thuần khiết tối thượng. Đây là điều tôi gọi là chứng ngộ.</p>
<p> </p>
<p>Và đây là quyền tập ấm của bạn! <b>Nếu bạn bỏ lỡ, chỉ bạn chịu trách nhiệm.</b> Bạn không thể đổ trách nhiệm này lên bất kì ai khác được.</p>
<p><b>Và điều đó đơn giản và tự nhiên đến mức bạn chỉ phải bắt đầu.</b></p>
<p>Chỉ bước đầu tiên là khó. Toàn thể cuộc hành trình là đơn giản. Có câu ngạn ngữ rằng bước đầu tiên là gần như toàn thể cuộc hành trình.</p>
</div>
<p>(Osho)</p>
Có ba bước của nhận biết.
Thứ nhất, trở nên nhận biết về thân thể bạn - đi, bổ củi hay kéo nước từ giếng. Quan sát, tỉnh táo, nhận biết, ý thức. Đừng cứ làm mọi thứ như thây ma, như người mộng du, như người vừa đi vừa ngủ.
Khi bạn đã trở nên nhận biết về thân thể mình và hành động của nó, thế thì đi sâu hơn - vào tâm trí bạn và hoạt động của nó, các ý nghĩ, tưởng tượng, phóng chiếu. Khi bạn đã trở nên nhận biết sâu sắc về tâm trí, bạn sẽ ngạc nhiên.
Khi bạn trở nên nhận biết về các quá trình thân thể mình, bạn sẽ ngạc nhiên ở đó nữa. Tôi có thể di chuyển tay tôi một cách máy móc, tôi có thể di chuyển nó với tràn đầy nhận biết. Khi tôi di chuyển nó với tràn đầy nhận biết, có sự duyên dáng, có cái đẹp.
Tôi có thể nói mà không có nhận biết. Có những nhà hùng biện, những diễn giả... Tôi không biết nhà hùng biện nào; tôi chưa bao giờ học nghệ thuật nói, bởi vì với tôi điều đó có vẻ ngu xuẩn. Nếu tôi có điều gì đó để nói, điều đó là đủ. Nhưng tôi đang nói cho bạn với tràn đầy nhận biết, từng từ, từng chỗ dừng... tôi không phải là nhà hùng biện, không phải là diễn giả.
Nhưng khi bạn nhận biết về việc nói, nó bắt đầu trở thành nghệ thuật. Nó lấy sắc thái của thơ ca và âm nhạc. Điều này nhất định xảy ra nếu bạn nói với nhận biết. Thế thì mọi điệu bộ, mọi lời nói đều có vẻ đẹp riêng của nó. Có duyên dáng.
Khi bạn trở nên nhận biết về tâm trí, bạn ở trong ngạc nhiên lớn lao hơn. Bạn càng trở nên nhận biết hơn, càng ít ý nghĩ di chuyển theo rãnh. Nếu bạn có một trăm phần trăm ý nghĩ, thì không có nhận biết. Nếu bạn có một phần trăm nhận biết, chỉ còn chín mươi chín phần trăm ý nghĩ - theo đích xác tỉ lệ. Khi bạn có chín mươi chín phần trăm nhận biết, chỉ có một phần trăm ý nghĩ, bởi vì đó là cùng một năng lượng.
Khi bạn trở nên nhiều nhận biết hơn thì không có năng lượng sẵn có cho ý nghĩ; chúng chết đi. Khi bạn là một trăm phần trăm nhận biết, tâm trí trở thành tuyệt đối im lặng. Đó là lúc đi vào tĩnh lặng sâu hơn.
Bước thứ ba: trở nên nhận biết về cảm giác, tâm trạng, xúc động. Nói cách khác, thứ nhất là thân thể - hành động của nó; thứ hai, tâm trí - hoạt động của nó; thứ ba, trái tim và hoạt động của nó.
Khi bạn đi tới trái tim và đem nhận biết của mình tới đó, lại một ngạc nhiên mới. Tất cả những cái tốt đều phát triển và tất cả những cái xấu bắt đầu biến mất. Tình yêu phát triển, căm ghét biến mất. Từ bi phát triển, giận dữ biến mất. Chia sẻ phát triển, tham lam biến mất.
Khi nhận thức của bạn về trái tim là đầy đủ, điều ngạc nhiên cuối cùng, và điều ngạc nhiên lớn nhất: bạn không phải đi bước nào nữa. Bước nhảy lượng tử xảy ra theo cách riêng của nó. Từ trái tim, bạn bỗng nhiên thấy bản thân mình trong sự hiện hữu của mình, tại chính trung tâm.
Tại đó bạn nhận biết chỉ về nhận biết, ý thức chỉ về tâm thức. Tại đó không có gì khác để nhận biết về, hay để ý thức về. Và đây là thuần khiết tối thượng. Đây là điều tôi gọi là chứng ngộ.
Và đây là quyền tập ấm của bạn! Nếu bạn bỏ lỡ, chỉ bạn chịu trách nhiệm. Bạn không thể đổ trách nhiệm này lên bất kì ai khác được.
Và điều đó đơn giản và tự nhiên đến mức bạn chỉ phải bắt đầu.
Chỉ bước đầu tiên là khó. Toàn thể cuộc hành trình là đơn giản. Có câu ngạn ngữ rằng bước đầu tiên là gần như toàn thể cuộc hành trình.
(Osho)
|